Trần sự – Tô Du Bính (10)

by Rainy.Lyn

Vong quốc chi quân (10)

“Ta cũng chỉ chiêu rể, không thể xuất giá.”

Xe lăn được đẩy tới gần, mới phát hiện ra Thôi Giảo trông có vẻ gì đấy không đúng. Trên làn da trầy xước được đắp một lớp phấn thật dày, má hồng cũng là nhờ bôi trét mà ra, hai mắt tuy mở thật to nhưng lại không chút thần thái, nào có còn dáng vẻ sống động như hai lần gặp mặt trước đây.

Thôi Yên chỉ vào xe lăn giới thiệu: “Đây là muội muội ngốc nhà ta, Giảo Giảo.” Ngữ khí lãnh đạm, như thể đang nói về con chó, con mèo.

Ánh mắt của Cao Đức Lai khẽ đảo qua một vòng giữa Trương Quyền và Thôi Giảo, trong lòng đã có tính toán: “Trương lão đệ cứ luôn nói muốn tìm một đóa hoa ôn nhu thiện ý, ngươi thấy Thôi tiểu thư thế nào?”

Trương Quyền phấn khởi không ngớt, Thôi Giảo lại biến sắc.

Cao Đức Lai không đợi cho hai người lên tiếng đã nói tiếp: “Coi ta kìa, ngày vui lại làm ta cao hứng đến nỗi nói nhăng nói cuội mất rồi. Ngày sau Thôi lão đệ đăng cơ làm hoàng đế, Thôi tiểu thư sẽ trở thành công chúa dưới một người trên vạn nguời, chỉ có chiêu rể hiền chứ làm gì có chuyện xuất giá. Hơn nữa, Trương lão đệ đã có phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, em dâu lại vì lão đệ mà lo liệu gia vụ, sinh con dưỡng cái, công lao vất vả không kể xiết, lão đệ tất nhiên càng không thể bạc đãi nàng.”

Trương Quyền trướng đỏ khắp cả mặt mày, muốn giải thích lại không có cách nào biện giải, đành phải hậm hực hai tiếng, nói: “Lời Cao huynh nói thật không có ý tứ.”

Không sợ không có ý tứ, chỉ sợ có ý tứ thôi.

Cao Đức Lai còn chưa yên tâm, lại nói tiếp: “Ta nhớ là bệ hạ chưa lập hậu, ngược lại cùng Thôi tiểu thư vừa khéo là một đôi trời đất tạo nên.”

Trần Trí không ngờ đứng cách tận bờ bên kia mà vẫn bị chiến hỏa rơi trúng đầu, vội vàng nói: “Ta cũng chỉ chiêu rể, không thể xuất giá.”

Đám người Cao Đức Lai: “…”

Ngược lại khiến Thôi Yên bật cười: “Ồ, không biết bệ hạ có những tiêu chuẩn gì để chiêu rể?”

Trần Trí đột nhiên ý thức được mình vừa nói hớ rồi, cũng lười sửa lại, đành đâm lao phải theo lao: “Không được đẹp hơn ta.”

Thôi Yên ung dung thản nhiên hỏi: “Đây là cớ gì?”

Trần Trí bịa chuyện: “Dung mạo là ưu điểm duy nhất của ta, nếu còn không so được với người thì làm gì có mặt mũi nào để mà nói?”

Cao Đức Lai nói: “Giờ lành đã tới, chúng ta mau mau qua bên đó.”

Tuy rằng nghi lễ bày biện thật hoành tráng, giết bò mổ dê, hoa quả tươi ngon, đến cả tượng thờ đều có, nhưng tới khi kết bái thật sự, quá trình diễn ra vội vã đến đáng thương, thậm chí cả lời nguyện thề càng giản lược đến cực hạn ——

“Chúng ta ba người nguyện kết làm huynh đệ khác họ, hoàng thiên hậu thổ, xin hãy cùng chứng kiến.”

Một câu thề trừng phạt cũng không có.

Nhưng cả ba người đều rất hài lòng, nói vài câu tâng bốc lẫn nhau, lại giống như thể sau khi quỳ xong tình cảm so với trước đây càng thêm vững chắc.

Thôi Yên làm bộ nói: “Đệ an bài vài chỗ trong cung, khẩn cầu đại ca và nhị ca cùng ta quay về.”

Chuyện đưa dê vào miệng cọp như vậy, đến cả Trương Quyền cũng không dại gì, huống hồ là Cao Đức Lai, liền nhao nhao từ chối, kiếm một cái cớ cũng dễ nghe vô cùng: “Chúng ta thân là huynh trưởng, đương nhiên càng phải tự lực cánh sinh, vì tam đệ bảo vệ gia môn thật tốt. Tam đệ chỉ cần kê cao gối vô ưu phiền !”

Thôi Yên cảm động đến không nói nên lời.

Trần Trí ngoảnh mặt làm ngơ, cảm thấy vở kịch hiện tại quá mức dối trá, y cũng lười ứng phó.

Nghi lễ kết bái kết thúc, việc đã thành, ba người cứ thế ai về nhà nấy.

Thôi Giảo vội vàng xuất hiện, còn chưa kịp nói gì đã vội vàng bị đưa đi.

Chuyện kết nghĩa ở ngoài thành của ba người Thôi, Cao, Trương mau chóng truyền khắp kinh thành, lại có một tin tức khác cũng được bàn tán sôi nổi không kém, chính là tin Tây Nam vương triệu tập hai mươi vạn đại quân đang trên đường đến hộ giá. Lương thực vừa mới bị cưỡng ép hạ giá lại lập tức tăng lên ào ào, từ quý tộc cho tới thường dân đều vắt óc tìm cách tích trữ lương thực.

Dân chúng trong thành thần hồn nát thần tính, lời đồn nổi khắp bốn phương, về sau, hai mươi vạn đại quân của Tây Nam vương vốn đã được thổi phồng lại được lan truyền thành trăm vạn hùng binh.

Tuy rằng Trần Trí nằm chết dí trong hoàng cung, chân không ra khỏi cửa, nhưng thấy Thôi Yên bận tới mức chân không chạm đất, cũng có thể đoán được tình hình bên ngoài khẩn trương đến cỡ nào, việc lấy yêu đan ra e là phải tạm thời gác lại, trước mắt cần nghĩ cách trợ giúp Thôi Yên bước lên ngôi báu.

Thần tiên cỡ y, ngoài việc một thân chứa toàn thịt tươi ngon, khả năng bếp núc cao siêu ra, cũng chẳng có chút vốn liếng gì để mà ra tay, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể quay về vốn cơ bản ban đầu, làm một viên quan người phàm trung quân ái quốc.

“Hội nghị sáng sớm” lại một lần nữa kết thúc, Trần Trí vừa mới ra khỏi cửa cung, cánh tay liền bị huých nhẹ một cái, trong tay y có một mảnh giấy bị nhét vào. Y liếc mắt nhìn lại, là một vị cựu thần của nhà Trần, tên thì y không nhớ nhưng hình như là người của Lại bộ.

“Đang nhìn gì vậy?” Thôi Yên đi ra từ phía sau lưng y.

Trần Trí nói: “Đang nhìn trạng thái tinh thần.”

“Nhìn ra được cái gì?”

“Như chim sợ cành cong vậy.”

Thôi Yên thấp giọng lặp lại một lần, cười nói: “Nói được quá chuẩn.”

Có một binh sĩ giáp đen tiến lại thì thầm, Thôi Yên nghe xong cười nói: “Đợi những mấy ngày mới động thủ, xem ra sở trường của Trương Quyền là nhẫn nại a.” Hắn dừng một chút, lãnh khốc nói, “Kẻ vừa mới bắt được, hãy chiêu đãi hắn ở trong ngục thật nhiệt tình, còn Thôi Giảo thì đưa vào cung.”

Binh sĩ giáp đen lĩnh mệnh mà thi hành.

Thôi Yên quay đầu, thấy Trần Trí tò mò nhìn về phía mình, tâm tình vui vẻ nói: “Ngươi đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Trí dựa theo lời hắn mà phỏng đoán một chút: “Trương Quyền làm gì đó với Thôi Giảo chăng?”

Thôi Yên cười khẽ một tiếng: “Bệ hạ anh minh. Trương Quyền ngưỡng mộ giai nhân, muốn cứu người thoát khỏi gã ca ca xấu xa là ta đây, chỉ đáng tiếc, vừa khéo bị ta tóm được.”

Trần Trí thầm nhủ: người ta thật sự ngưỡng mộ là gã ca ca xấu xa cơ.

Thôi Yên hỏi: “Ngươi nói xem ta có nên thành toàn bọn họ hay không?”

Trần Trí nói thật hàm xúc: “Trương Quyền là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, Thôi Giảo lại là muội muội ngươi, đáng lẽ là một mối duyên tốt để thân càng thêm thân, bất quá lại nghe Cao Đức Lai nói, Trương Quyền trong nhà đã có thê tử kết tóc, này thì, này thật là không thích hợp lắm đâu.”

Thôi Yên nói: “Trương Quyền háo sắc đã thành thói, chay mặn đều không kiêng nể, sớm đã cùng thê tử tách ra ở riêng, bằng mặt không bằng lòng, không cần phải lo.”

Trần Trí nói: “Dựa trên danh phận vẫn là không có cách nào thừa nhận.”

Thôi Yên cười nói: “Nghe đồn tiên đế yêu thích vợ người khác, đến mức còn tranh giành sửu thê của triều thần, không ngờ bệ hạ lại là người coi trọng luân lý như thế.”

Trần Trí đáp: “Tuy là phụ tử, nhưng phương hướng không biết xấu hổ của chúng ta không quá giống nhau.”

“Phương hướng của ngươi ra làm sao?”

“… Nịnh nọt chăng?”

Thôi Yên cười lắc đầu: “Là môi hồng răng trắng.”

Trong một khoảng thời gian ngắn, Trần Trí sẽ không muốn nói chuyện với hắn nữa !

Nhưng mà một khoảng thời gian ngắn quả nhiên rất ngắn, kiên trì không quá một nén nhang.

Nghe nói Thôi Giảo tiến cung, Trần Trí vẫn vui như điên chạy tới ngó một chút.

Lần này dung nhan nàng ta cực kỳ nhợt nhạt, son phấn chưa điểm, vừa nhìn đã rất rõ sắc mặt trắng bợt đến tiều tụy. Trần Trí thấy ánh mắt nàng rã rời, nhịn không được vươn tay ra lắc lắc, Thôi Yên đứng bên nói: “Không cần thử, đích thực đã mù rồi.”

Nghe thấy tiếng hắn, Thôi Giảo rùng mình một cái, lập tức xoay mặt lại đúng về hướng của hắn, mất một lúc lâu mới rụt rè hỏi: “Ca ca?”

Có lẽ do lâu rồi không mở miệng, ngữ điệu và thanh âm đều thật kỳ quái.

Thôi Yên không đáp, Thôi Giảo đợi một hồi liền nôn nóng nói: “Ca ca ! Giảo Giảo biết sai rồi, huynh hãy tha thứ cho Giảo Giảo nhé ! Giảo Giảo sau này sẽ luôn nghe lời ca ca, ca ca muốn Giảo Giảo làm cái gì thì Giảo Giảo sẽ làm cái đó ! Ca ca? Ca ca ! Tha thứ cho Giảo Giảo, Giảo Giảo về sau sẽ không dám nữa a.” Nàng càng nói về sau, càng là chất giọng làm nũng non nót mềm mại như lần đầu tiên gặp.

Thôi Yên lạnh lùng hỏi: “Lời này có thật hay không?”

“Thật mà thật mà, ca ca huynh hãy tin ta.”

“Nếu ta muốn gả ngươi cho Trương Quyền thì sao?”

Sắc mặt Thôi Giảo cứng đờ, vội vàng nói: “Thế nhưng Giảo Giảo là người mù a, làm sao xứng với Trương tướng quân được đây? Ca ca có cần chữa khỏi mắt cho Giảo Giảo trước hay không?”

Thôi Yên nói: “Chữa không được.”

Nhan sắc của Thôi Giảo bỗng dưng tàn tạ đi mấy phần, chỉ còn lại trắng bợt đến thê lương.

Thôi Yên ghé gần sát vào nàng, mỉm cười hỏi: “Dù là như thế, Giảo Giảo có còn nguyện ý nghe lời ca ca nữa hay không?”

Trần Trí thực sự nhìn không nổi nữa.

Đôi huynh muội này giữa biển người mờ mịt không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn tướng cũng nhận ra nhau.

Y xoay người tính đi, liền nghe thấy Thôi Giảo ngọt ngào đáp: “Nguyện ý. Nếu Giảo Giảo không còn nhìn thấy được nữa, vậy thì ca ca chính là đôi mắt của Giảo Giảo. Từ nay về sau, chỉ cần là chuyện của ca ca, Giảo Giảo nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, giúp ca ca đạt thành tâm nguyện.”

Chỉ là một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi đầu lại có thể che dấu lương tâm nói ra những lời này trước mặt kẻ thù, quả không dễ dàng gì —— tuy rằng vẫn chưa khống chế hoàn toàn được biểu tình, có lộ ra một chút hận ý.

Thôi Yên coi như không thấy: “Vậy thì tốt, chốc nữa ta sẽ sai người giúp ngươi thu dọn một chút, ngươi cứ thế mà đi theo Trương Quyền đi.”

Hai tay Thôi Giảo đặt ở bên cạnh lặng lẽ siết chặt, trên mặt lại cười rạng rỡ như một đóa hoa: “Ca ca có cần Giảo Giảo nói đỡ chút gì đó trước mặt Trương tướng quân hay không?”

Thôi Yên khẽ cười một tiếng, khinh thường nói: “Tùy ngươi.”

Sau khi Thôi Giảo bị tiễn đi, Trần Trí nhịn không được hỏi: “Thôi Giảo dẫu sao vẫn là muội muội của ngươi, ngươi tặng nàng ta cho người khác, thật sự không ổn chút nào.”

Thôi Yên nói: “Ai nói ta muốn tặng nó cho người khác?”

“Không phải là ngươi vừa mới nói…”

Thôi Yên cười lạnh: “Ta xây một tòa phủ đệ cho muội muội, nó ở trong ấy cùng người khác làm cái gì đi chăng nữa cũng đâu có liên quan gì tới ta?”

Trần Trí nói: “Ngươi khiến cho hai mắt của nàng mù lòa, lại hủy đi hạnh phúc của nàng, tất nhiên nàng ta sẽ hận ngươi thấu xương.”

Thôi Yên lạnh lùng nói: “Nó nên biết ơn vì chính nó còn sót lại chút công dụng mới có thể giữ lại cái mạng này.” Năm đó hắn thu lưu Thôi Giảo, cũng giống như nhận nuôi một con chó lưu lạc không nơi nương tựa, ngày thường đùa đùa giỡn giỡn hắn không tính, thế mà nàng lại không biết tự lượng sức mình, âm mưu cắn lại chủ nhân, vậy thì hắn cũng cần phải thủ hạ lưu tình. Vốn định cho nàng hưởng hết mọi tra tấn, thế nhưng Trương Quyền xuất hiện lại biến nàng thành một công dụng khác.

Trần Trí vẫn cố gắng khuyên bảo: “Khó nhất là đề phòng thổi gió nơi gối đầu. Nếu nàng ta cổ động Trương Quyền đối nghịch với ngươi thì…”

“Đấy là chuyện về sau. Lúc ấy, vừa khéo cho ta một cái cớ danh chính ngôn thuận tiêu diệt Trương Quyền.”

“…” Trần Trí không cam lòng giãy giụa lần cuối: “Trương Quyền chưa chắc sẽ mắc câu.”

Lời Trần Trí nói ra chưa tới một canh giờ, liền mất mặt triệt để.

Trương Quyền phái người mời Thôi Yên gặp mặt.

Khi Trần Trí nghe được tin này, chỉ nghĩ rằng: nếu mà Trương Quyền đứng trước mặt Trần Trí, y nhất định sẽ cho gã “bốp bốp” hai tát, để gã tỉnh mộng một chút. Chờ cho đến khi Trương Quyền thật sự đứng trước mặt y rồi, lại cảm thấy gã hán tử nhìn chằm chằm Thôi Yên đến không dám rời mắt này, với phong cách “háo sắc không muốn sống” độc đáo ấy, có thể thật sự là có mối “duyên ngàn dặm trắc trở” với huynh muội nhà họ Thôi.

Trương Quyền có thể sống sót trong thời buổi loạn lạc ngươi lừa ta gạt cho tới tận ngày hôm nay, lại còn lập ra một thế lực khá như vậy, ngoài việc sở hữu vận may mà người ngoài khó có được ra, thì chính là dựa vào vận may mà người ngoài khó có được ấy.

Bởi vì Trần Trí vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ kiêu hùng thời loạn, vừa nghe đối thủ nói mới có hai ba câu đã bị lừa đến trong rọ mà mặt mày lại rạng rỡ đắc ý. Cao Đức Lai vui vẻ biết bao nhiêu sau khi thuyết phục Trương Quyền đối phó với Thôi Yên, thì lúc này hẳn là đau lòng đến bấy nhiêu.

Như lời đã bàn ngay từ đầu, khi nghe nói Trương Quyền ái mộ muội muội nhà mình, Thôi Yên chẳng những không ngang ngược ngăn cản, lại còn ám chỉ rằng “chuyện chung thân đại sự của muội muội ngốc nhà ta đều do chính nàng tự mình làm chủ”, lại như “vừa xây biệt viện trong thành cho nàng, có thể coi như là tổ ấm ái ân” các kiểu.

Trên chữ “Sắc” có một thanh đao.

Trương Quyền vốn có thừa hồ đồ, lúc này đây liền vung đao bén, vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lĩnh hội chân ý ngay lập tức, lại còn tự phát huy tư duy, vỗ ngực ra vẻ sẽ “giám sát Cao Đức Lai chặt chẽ, nhất định sẽ bắt hắn phải ‘tiếp đãi huynh đệ tử tế’ ‘không cho xài mánh khoé lộng quyền’ ” .

Cái từ “huynh đệ” này, bị bọn họ xưng hô tới mức mất giá !

Tiễn Trương Quyền đi rồi, tâm tình Thôi Yên không tệ, lại còn trêu chọc Trần Trí vẫn đang trợn mắt há hốc mồm: “Nếu ngươi đồng cảm với gã thì mau đuổi theo nói cho ra lẽ, biết đâu cũng có chút tác dụng.”

Trần Trí rất chi là biết mình biết ta: “Ta tự nhìn mặt mình cũng đủ biết, vô vọng thôi.” Với cá tính cố chấp theo đuổi “cái đẹp” của Trương Quyền, bản thân y đứng nói chuyện trước mặt gã mà còn chưa bị gã đâm nát như cái bao rách, quả thật có thể nói là nhờ phúc của tấm long bào được gia công tinh xảo này.

Thôi Yên nhướn mày: “Bệ hạ quá khiêm tốn rồi ! Ta tiến cung đã nhiều ngày như vậy, còn chưa gặp được người nào vừa mắt ta giống như bệ hạ đây.”

Trần Trí muốn câm nín: “Trong cung nay chỉ còn lại mình ta cùng một đám lão thần… So ra thì, mặt của ta vẫn là non hơn.” Nói ra cũng thật là kỳ lạ, trong đám quan viên của triều nhà Trần từ bậc tứ phẩm trở lên, không thiếu các công tử anh tuấn trẻ tuổi đến từ các thế gia, thế nhưng trong danh sách họp triều lần cuối của Dương Trọng Cử lại không hề có tên họ. Lẽ nào là vì… Dương Trọng Cử đã biết rõ số phận của bản thân, không thể làm gì khác ngoài tự vẫn, cho nên lão muốn làm một thi thể “anh tuấn” nhất chăng?

Thôi Yên vươn tay xoa nhẹ mặt y, sau khi bị né tránh cũng không hề tức giận, lại ấn giữ bả vai của y, mỉm cười nói: “Bệ hạ cớ sao cứ mãi coi rẻ bản thân như vậy? Bệ hạ có được hai hàng lông mày dài mảnh, hai mắt trong veo, hợp lại chính là ‘mày liễu mắt sáng’, cánh mũi khéo léo mà lỗ mũi vừa phải, khuôn cằm nhu hòa, còn thanh tú hơn cả nữ tử. Mà đôi môi thì…”

Thanh âm khẽ ngân dài, cứ như thể một phiến lông vũ nghịch ngợm, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của Trần Trí, khiến cho cả người y run rẩy không thôi.

“Mềm mại mà lại đầy đặn, nếu không phải là tự mình nếm thử, liệu có mấy ai có thể hiểu được tư vị tuyệt vời trong đó đây?”

Khi hắn nói ra lời cuối cùng, lại còn làm như thể si mê.

Trần Trí tức giận tới mức môi cũng phát run. Tính cả hai kiếp trước sau, một kiếp làm người, một kiếp làm thần tiên, y cũng là người… là thần đã trải qua không biết bao nhiêu cảnh đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải một tên vô liêm sỉ đến vậy !

Hơn nữa, cái quan trọng nhất chính là ——

Khuôn mặt đang bị hắn khen ngợi này, chính là khuôn mặt thật sự của y !

Chuyện này phải kể lại từ năm Trần Ứng Khác lên tám tuổi. Tuy là Hoàng Thiên nha phái y làm nhiệm vụ lần này nhưng y vốn dĩ không thể cải lão hoàn đồng, lại càng không thể thay hình đổi dạng, toàn bộ đều phải dựa vào viên đan “cải lão hoàn đồng” một tháng dùng một lần và nhờ Giai Vô hạ phàm theo định kỳ để nặn mặt giúp y.

Nặn rồi lại nặn, Giai Vô liền cảm thấy công việc này thật đáng ghét, chính vì thế, mặt của “Trần Ứng Khác” cũng dần dần “thay đổi” theo, tiến từng chút một về tướng mạo sẵn có của Trần Trí. Đợi đến khi Trần Trí phát hiện ra âm mưu của Giai Vô thì, “Trần Ứng Khác” đã trở nên giống y đến bảy tám phần rồi.

Đến năm mười một tuổi, Trần Trí đã có thể vác mặt mình đi tung hoành khắp nơi, mà người ngoài lại không hề nghi ngờ gì. Thỉnh thoảng có vài người sau bao nhiêu năm mới gặp lại, dẫu có nổi lên hoài nghi cũng mau chóng bị những người khác thuyết phục, trước mặt thì tấm tắc khen “bệ hạ quả thật là chân long chi tướng”, sau lưng lại phỉ nhổ “đứa trẻ ngốc quả nhiên càng lớn càng lệch mà” .

Bởi thế cho nên, từng câu đùa giỡn lúc này của Thôi Yên đều là châm chọc chính y.

Cũng may mà Thôi Yên còn biết quan sát tình hình một chút, thấy điệu bộ tức giận hiện ra trên mặt y không giống như là giả vờ, vội nói: “Tình cảm giữa ta và bệ hạ ngày càng sâu đậm, nhất thời say sưa lạc lối, cầu xin bệ hạ đừng trách tội.”

Ai mà thèm tình cảm sâu đậm với ngươi chứ?

Trần Trí lúc này sôi trào trong bụng tràn ngập trong não đều là ảo tưởng, tìm một đêm nguyệt hắc phong cao nào đó đâm cho đối phương một đao, cầm tang vật —— mổ lấy yêu đan ra. Sau khi cho đối phương uống máu của mình xong, mỉm cười đầy tà mị: “Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu.” Nói rồi, hiên ngang bước đi, chỉ lưu lại cho đối phương một bóng dáng bí hiểm!

Y đang đắm mình trong tưởng tượng vô cùng là phấn khích, thế nên lỡ biểu lộ một chút ra mặt, rơi vào trong mắt của Thôi Yên, hắn âm thầm vui mừng: bệ hạ nghe thấy hắn ca ngợi, quả nhiên thật là vui vẻ.

Chị Bính viết bộ này, càng về sau càng hấp dẫn, chỉ hi vọng có thời gian làm trọn bộ này *cố gắng*